WebNovels

Chapter 42 - Chương 42: Gánh Nặng của Sự Thật và Con Đường Trở Về

Thông đạo bí mật tối om và tĩnh lặng. Ba người cứ thế im lặng đi trong bóng tối, chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng lại. Tô Thanh Sương đi phía trước, thanh Hàn Sương kiếm trong tay nàng tỏa ra một luồng sáng xanh nhạt, soi rọi con đường. Lâm Phong đi giữa, toàn thân vẫn còn mềm nhũn, tâm trí chìm trong một cơn bão tố. Trương Bàn Tử đi sau cùng, cái vẻ lười biếng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác của một con mãnh thú cổ xưa.

Tâm trí Lâm Phong lúc này là một mớ hỗn độn.

Kẻ thù của hắn, không phải là một phe phái, không phải là cả Thiên Huyền Tông. Mà là một cá nhân, một người có quyền thế ngút trời, một kẻ đạo mạo岸然 (đạo mạo岸然 - ra vẻ đạo mạo, chính trực) đang ngồi trên đỉnh cao, nhìn xuống hắn như nhìn một con kiến. Mọi nỗ lực của hắn, mọi sự trưởng thành của hắn, trong mắt kẻ đó, có lẽ chỉ là một trò tiêu khiển thú vị.

Sự thật này còn tàn khốc hơn cả việc đối mặt với cái chết. Nó mang đến một cảm giác bất lực đến tột cùng. Một cảm giác căm hận không biết phải trút vào đâu. Sự căm hận của hắn bỗng trở nên vô cùng nhỏ bé và đáng thương trước một đối thủ khổng lồ như vậy. Hắn cảm thấy lạc lõng, hoang mang, con đường báo thù trước mắt bỗng trở nên mờ mịt không có lối ra.

Cảm nhận được sự bất ổn trong tâm trí của Lâm Phong, Trương Bàn Tử đột nhiên đặt một bàn tay nặng trịch lên vai hắn. Bàn tay đó không truyền năng lượng, nhưng lại mang theo một sức nặng của sự từng trải, giúp tâm trí đang hỗn loạn của Lâm Phong dần ổn định lại.

"Ta biết bây giờ ngươi đang nghĩ gì," Trương Bàn Tử nói, giọng trầm thấp. "Cảm thấy bất lực? Cảm thấy tuyệt vọng? Cảm thấy căm hận nhưng lại không biết phải làm gì?"

Lâm Phong không trả lời, nhưng sự im lặng của hắn chính là câu trả lời.

"Đúng vậy," Trương Bàn Tử tiếp tục. "Kẻ đó rất mạnh. Mạnh đến mức không thể tưởng tượng. Mạnh đến mức ngay cả ta cũng phải trốn chui trốn nhủi ở Tạp Dịch Viện suốt mấy chục năm, không dám lộ diện. Nhưng ngươi phải nhớ một điều, Lâm Phong."

Gã siết chặt vai hắn. "Hắn là người, không phải là trời. Mà đã là người, thì sẽ có sơ hở, sẽ có nhược điểm. Hắn không phải là bất khả chiến bại."

Ánh mắt Bàn Tử trở nên vô cùng nghiêm túc. "Cho nên, nỗi căm hận của ngươi lúc này, hãy nuốt hết nó vào trong bụng. Hãy chôn nó thật sâu vào, sâu đến mức không một ai, kể cả chính bản thân ngươi, có thể dễ dàng nhìn thấy. Kẻ đó... có thể nhìn thấu lòng người. Bất kỳ sự bộc lộ nào của ngươi trước khi có đủ sức mạnh, đều sẽ dẫn đến cái chết. Không chỉ ngươi chết, mà cả những người xung quanh ngươi cũng sẽ gặp họa."

Câu nói cuối cùng như một nhát dao đâm vào tim Lâm Phong. Hắn bất giác liếc nhìn Tô Thanh Sương đang đi phía trước. Đúng vậy, hắn không còn một mình nữa. Sự tồn tại của hắn đã vô tình ràng buộc với những người khác.

"Hãy sống," Trương Bàn Tử nói, giọng nói như một lời phó thác. "Chỉ cần ngươi còn sống, còn không ngừng mạnh lên, thì sẽ có một ngày, ngươi có thể tự tay lật cả bàn cờ. Sống sót, mới có hy vọng."

Những lời nói này, tuy đơn giản, nhưng lại giống như một ngọn hải đăng, soi sáng con đường mờ mịt trước mắt Lâm Phong. Sự hoang mang trong mắt hắn dần tan đi, thay vào đó là một sự kiên định, một sự trầm tĩnh lạnh lùng đến đáng sợ. Hắn đã biết mình phải làm gì.

Họ cuối cùng cũng đi hết thông đạo, đến trước một bức tường đá. Trương Bàn Tử mở ra một cơ quan, một cánh cửa đá hiện ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Họ đã ra khỏi bí cảnh. Nơi này là một khu rừng rậm rạp ở một ngọn núi hẻo lánh phía sau Thiên Huyền Tông.

"Đến đây thôi," Trương Bàn Tử nói. Gã lại trở về với vẻ lười biếng thường ngày. Gã đưa cho Lâm Phong cái bình ngọc chứa đầy Hỗn Độn Nguyên Dịch. "Dùng nó một cách khôn ngoan. Đừng có đột phá một cách ngu ngốc như vừa rồi nữa. Suýt nữa thì toi mạng rồi."

Rồi gã quay sang Tô Thanh Sương, ánh mắt có chút phức tạp. "Băng tiên tử, tiểu tử này... ta giao cho cô. Hắn là một con dao sắc, nhưng cũng rất dễ gãy. Nếu không có cô lúc nãy, nó đã thực sự biến thành ma đầu rồi. Ân tình này, lão mập ta xin ghi nhớ."

Nói xong, không đợi hai người trả lời, thân hình mập mạp của gã nhoáng lên một cái rồi biến mất không một tăm hơi, như thể chưa từng tồn tại.

Chỉ còn lại Lâm Phong và Tô Thanh Sương đứng đó trong im lặng. Bầu không khí có chút ngượng ngùng. Họ đã cùng nhau trải qua quá nhiều bí mật, quá nhiều trận sinh tử, mối quan hệ đã không còn đơn thuần nữa.

"Chúng ta... nên trở về riêng," Lâm Phong lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng. "Như vậy sẽ bớt phiền phức."

Tô Thanh Sương chỉ khẽ gật đầu. Nàng nhìn hắn, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi. Nàng chỉ nói một câu: "Bảo trọng." Rồi thân hình nàng hóa thành một dải lụa trắng, bay về phía Ngọc Tiêu Phong.

Lâm Phong cũng chọn một hướng khác, lặng lẽ quay về Thúy Vân Phong của mình.

Cùng lúc đó, tại Thiên Huyền Đài.

Ánh sáng của trận pháp dịch chuyển liên tục lóe lên, từng nhóm đệ tử lần lượt xuất hiện trở lại. Người thì vui mừng vì thu hoạch được không ít, người thì ủ rũ vì tay trắng trở về, người thì bị thương nặng cần được chữa trị ngay lập tức.

Nhóm của Vương Tuấn cũng xuất hiện. Cả năm người đều có vẻ mặt hoảng hốt, ký ức của họ dừng lại ở việc bị một con Tàn Hồn vô cùng mạnh mẽ trong hang động đánh cho bất tỉnh. Vương Tuấn nhìn xung quanh, không thấy Lâm Phong và Tô Thanh Sương đâu, trong lòng vừa căm hận vừa có một tia vui sướng độc ác. "Chết rồi sao? Chết trong cái nơi quỷ quái đó thì càng tốt!"

Các trưởng lão bắt đầu kiểm kê lại số người.

"Bẩm chưởng môn, tất cả đã trở về, chỉ thiếu... Lâm Phong và Tô Thanh Sương sư muội!" một đệ tử Chấp Sự Đường bẩm báo.

Cả quảng trường xôn xao. Hai người đó đều là những nhân vật tâm điểm, sao lại mất tích? Lưu trưởng lão nhíu mày lo lắng. Vương trưởng lão thì trong mắt lóe lên một tia sáng vui mừng.

Ngay khi Đạo Huyền chân nhân định ra lệnh cho người đi tìm kiếm, thì từ một con đường núi phía xa, một bóng trắng thanh tao, thoát tục từ từ đi tới. Chính là Tô Thanh Sương. Y phục của nàng có chút lộn xộn, sắc mặt hơi tái, nhưng khí tức trên người lại càng thêm sâu lắng, lạnh lẽo.

"Tô sư muội!" Kỷ Vân và Lục Trần vội vàng chạy tới. "Muội đã ở đâu? Sao lại về một mình? Còn Lâm Phong đâu?"

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng, chờ đợi câu trả lời.

Tô Thanh Sương liếc nhìn vẻ mặt hả hê của Vương trưởng lão, rồi lại nhìn vẻ lo lắng của Lưu trưởng lão. Nàng bình thản đáp, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, vang vọng khắp quảng trường:

"Chúng ta gặp phải một chút rắc rối ở Đoạn Hồn Uyên, nên bị lạc khỏi trận pháp dịch chuyển. Hắn..."

Nàng dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía sau con đường núi.

"...đang ở ngay phía sau."

Dứt lời, một bóng người áo xám, trông có vẻ còn ung dung hơn cả nàng, từ từ bước ra từ con đường đó. Lâm Phong.

Hắn không những không bị thương, mà khí chất còn trở nên nội liễm, sâu không lường được. Hắn và Tô Thanh Sương, một trước một sau, bình an vô sự xuất hiện trước mặt mọi người, đập tan mọi sự suy đoán và hy vọng của kẻ địch.

Sự trở về của họ, còn gây ra một sự chấn động lớn hơn cả những gì họ đã làm trong bí cảnh. Một bí ẩn mới, còn lớn hơn, đã bao trùm lên hai con người này.

More Chapters