WebNovels

Chapter 2 - 1.2- Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ.

"Có nặng lắm không?"

Amane nhìn tôi bê xô nước nặng trịch bước vào lớp học mang cửa hiệu "1-B", trên tay cô đang cầm sẵn miếng giẻ lau.

"Bình thường thôi...với tớ." (Không phải do tôi sĩ hay gì đâu, thật đấy!)

Bây giờ Amane đã mặc lên mình bộ đồng phục thể dục của trường tôi - áo phông thể thao trắng và quần bó chất liệu Polyester thoải mái, đơn giản. Dù sao thì bộ đồ vẫn nhìn khá rộng so với cơ thể cô ấy...

Amane quỳ xuống, tỉ mỉ giặt sạch chiếc giẻ lau làm cho nước đục đi đôi phần, khiến tôi chẳng thể nhìn thấy đôi mắt hồng hào ánh xanh của cô ấy phản chiếu phía dưới ấy.

Đang dở tay, có lẽ cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của tôi, Amane quay lại đáp tôi một ánh mặt ngượng ngập.

"Ừm...Rujita-san, nếu cậu muốn thì có thể về trước đi, cũng muộn rồi đó. Tớ còn phải lau nốt cửa kính nữa..."

Chắc là ngại vì thấy tôi cứ đừng thẫn thờ ở đó nên cô ấy đã khuyên tôi trở về nhà. Thật ra tôi cũng không phiền, vì bố mẹ tôi về còn muộn hơn thế này nhiều...Và nếu bây giờ về nhà, thực sự cũng chẳng có gì để làm.

"Được."

Tôi cười đáp. Không phải tôi muốn về, mà vì sợ cô ấy ngại ngùng khi bị người khác trông thấy dáng vẻ làm việc của mình.

"Tạm biệt cậu, mai gặp."

"Tạm biệt, Rujita-san."

Tôi vác cặp sách lên vai rồi chuẩn bị hành trang đi về nhà. Nhìn lên đồng hồ cũng đã gần bảy giờ tối rồi, tôi cũng đã cảm thấy đói bụng, về nhà là vừa. Coi như mình đã làm ơn ban phước, làm quen được một người bạn mới, phần thưởng quá tuyệt cho một ngày miệt mài lao động.

Tôi mệt mỏi bước về phía khu vực đỗ xe giờ chỉ còn nheo nhóc chiếc xe đạp thân đen của tôi cô đơn một xó. Bác bảo vệ trông xe thì ngủ thiếp đi trên ghế từ lúc nào. May mà gần trường tôi ít nhà dân...không là bị kẻ gian dòm ngó rồi.

Tôi lấy xe của mình và thong dong đạp trên cung đường về nhà. Bỗng tôi ngoái lại ngôi trường của mình, cảm thấy hơi hụt hẫng, vì đáng ra tôi nên ở lại chờ, hoặc nhắc cô ấy về sớm...Không phải vì tôi phải lòng Amane, mà vì tôi có em gái, tôi cảm thấy lo lắng nếu một người con gái một thân một mình đi đường vào lúc chiều muộn.

Tôi thở dài.

Amane Koharu, lớp 1-B, ngày mai mình sẽ hỏi thăm xem cô ấy có ổn không.

Nói sao nhỉ. Khởi đầu năm học vậy là tốt hay xấu? Không biết, chỉ biết là cuộc gặp gỡ hôm nay với Amane có lẽ sẽ làm tôi ghi nhớ một khoảng lâu đấy.

Không phải vì Amane là gu tôi hay gì. Không, tôi không thích những cô gái nhỏ con và thấp, dù như vậy dễ thương thật đấy...Nhưng tôi thích kiểu con gái trưởng thành và quyến rũ hơn, cao ráo chút, vòng nào ra vòng nấy chút, đẫy đà, ăn mặc sành điệu và màu son ngọt ngào. (Thật ra đó cũng là cô gái lý tưởng của bao đứa con trai tầm tuổi tôi thôi mà...)

Để xứng với một cô gái như vậy, tôi đã nỗ lực thay đổi bản thân rất nhiều. Nhưng cuộc gặp gỡ hôm nay sẽ đánh dấu bước ngoặt mới trong cuộc đời tôi bằng một cách nào đó. Chẳng không mà tôi lại cảm thấy phấn chấn biết bao khi giúp đỡ người khác đến vậy.

Mở rộng mối quan hệ ở trường ngay vào đầu năm học. Bước tiến này cũng gọi là xa đấy chứ?

(*^-゜)vThanks!

More Chapters