WebNovels

Chapter 3 - Chương 3: Người Dẫn Đường Không Tên

⛰️ Biên Cảnh – Ngọn Tháp Đổ

Ngọn tháp đổ cao gần chục trượng, rêu phủ khắp các tầng. Đây là tàn tích của Vương Quốc Hạ Quang, bị vùi lấp hơn 200 năm trước, theo lời kể của Lão Sư.

Ken đứng trước tháp, cảm thấy... sự quen thuộc kì lạ.

Cậu định bước vào thì…

> "Bước nữa là không thể quay đầu."

Một giọng trầm, dứt khoát vang lên. Ken quay lại. Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen bạc màu, tay cầm gậy gỗ dài, một mắt bị bịt lại bằng khăn đỏ sờn mép.

> "Ngươi là người thứ 107 bước đến đây kể từ khi tháp đổ."

Ken nheo mắt:

> "Và ngài là ai?"

> "Người hỏi câu đó, ta đều không trả lời. Nếu đủ tò mò, ngươi sẽ tự tìm được tên ta."

Người đàn ông ngồi xuống, lôi trong túi ra một quả táo, bắt đầu gọt. Ken không biết nên thấy bực hay buồn cười.

> "Cậu đến đây vì Tinh Khí?" – Người lạ hỏi.

Ken gật đầu.

> "Cậu chưa biết gì. Cậu chỉ biết bước đi."

Ken trả lời tỉnh bơ:

> "Tôi bước vì tôi muốn biết."

> "Tốt. Thế là hơn 106 kẻ trước."

Người lạ ném một cuộn giấy sang. Ken mở ra – bản đồ ngắn, vẽ đường hầm dưới lòng tháp.

> "Dưới đó là thử thách đầu tiên. Nếu ngươi sống sót, ta sẽ nói chuyện nhiều hơn."

🔦 Dưới lòng tháp

Ken men theo đường hầm. Nhiệt độ lạnh buốt. Một loại khí mờ

Ken bọc mảnh ngọc sáng quanh cổ tay, dùng ánh sáng làm mốc.

Phía cuối hầm là một chiếc gương tròn, cao bằng người, khắc ký tự cổ. Trên gương viết:

> "Chỉ kẻ không tự nói dối mình mới được bước tiếp."

Một hình ảnh hiện lên: Ken... đang cười nói trong làng, cùng đám trẻ.

Gương phản chiếu quá khứ, nhưng rồi... bóp méo. Biến Ken thành kẻ sống giả tạo, luôn tò mò chỉ để che giấu nỗi cô đơn và tự ti.

Ken giận dữ:

> "Không đúng!"

Nhưng rồi, cậu dừng lại. Nhìn thẳng vào bản thân trong gương. Nhìn thật lâu.

> "Có thể đúng một phần… Nhưng tôi vẫn muốn đi tiếp. Không phải để trốn tránh, mà để hiểu rõ hơn."

Gương vỡ. Một lối đi mở ra.

Người lạ gật đầu khi thấy Ken trở ra.

> "Ngươi vượt được thử thách tâm trí. Khởi đầu tốt."

Ken hỏi:

> "Vậy bây giờ ông nói cho tôi tên đi?"

Người lạ cười:

> "Không."

Ông ném cho Ken một vật nhỏ – một mảnh huy hiệu mang biểu tượng nửa mặt trời nửa bóng tối.

> "Khi ngươi tìm thấy kẻ thứ hai mang phần còn lại của huy hiệu này… con đường thật sự sẽ mở ra."

Ken cất huy hiệu, không hỏi nữa. Nhưng trong đầu, vô số giả thuyết bắt đầu hình thành.

> Người đàn ông ấy là ai?

Tại sao lại thử thách mình?

Và kẻ giữ nửa huy hiệu còn lại… là ai?

Người lạ quay đi.

> "Nếu ngươi muốn tìm được 'Cánh Cổng' thật sự… hãy đi về phía Tuyệt Huyễn Thành. Nơi đó có những kẻ cũng từng tò mò như ngươi – và không phải ai cũng còn sống."

Ken nhặt túi, nhìn về phương xa.

Lần đầu tiên, không chỉ tò mò, mà còn có cảm giác như đang bước vào thứ gì đó lớn hơn rất nhiều.

> "Một thế giới rộng lớn hơn làng Tân Khê... và cả sự thật mà Lão Sư giấu kín."

Cậu bước tiếp. Gió mang theo mùi tro bụi, và... âm thanh rất nhỏ từ huy hiệu kim loại trong túi – như một lời thì thầm rằng, hành trình mới chỉ bắt đầu.

More Chapters