WebNovels

Chapter 7 - Chapter 7 Go to the capital

Lịch vennati, ngày 16 tháng 5 năm 1000

Trên chiếc xe ngựa trở tôi đi đến kinh đô, đã đi rất lâu từ khi trời mới bắt đầu ló dạng đến khi mặt trời đang bắt đầu lặn mà mãi chẳng tới nơi đều đó làm cho tôi cảm thấy rất là chán nản, mà nhìn ra cửa sổ, xung quanh chỉ được bao quanh bởi những hàng cây xanh tươi, rất thẳng hàng và những cơn gió nhẹ nhàng thổi những điều đó đã tạo nên một khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, nó tạo cho tôi một cảm giác rất là dễ chịu khó có thể nói thành lời, khi tôi vẫn đang ngắm nhìn những hình ảnh thiên nhiên trước mặt, thì giọng của người đánh xe vang lên:

"Thưa cậu chủ chúng ta đã đến bên ngoài ngoài thủ đô của đế chế Archos rồi ạ"

Nghe thấy thế tôi liền nhìn về phía trước thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là những bức tường bao quanh thủ đô rất là dày và cao khoảng hai mươi mét, với nhiều thắp canh cao khiến cố, và cùng rất nhiều lính vẫn đang đi tuần tra xung quanh thành, tạo ra một thách thức đầy khó khăn với những kẻ có ý định tấn công nơi này.

[Wow, đây là kinh đô của đế chế Archos sao, mà tên đó là gì nhỉ?, mình nhớ là đã đọc nó trong thư viện mình rồi mà, nó là gì nhỉ, à nhớ ra rồi nó tên là Stophennex, mình không nghĩ bức tường thành có thể cao đến như thế, mà trên nóc thành sao cắm nhiều lá cờ khác nhau đến như thế nhỉ? Chắc mấy lá cờ là của các gia tộc khác quyền lực khác nhỉ]

Sau đó chúng tôi đã đi vào trong thành, thì tôi phải công nhận rằng thủ đô nó rất là đẹp và cổ kính, với nhiều căn nhà căn nhà to lớn được làm từ gỗ và được sắp xếp xen kẽ với nhau, cùng với nhận hàng người tấp nập đi, tạo nên một khung cảnh sôi động và tràn đầy sức sống, một lúc sau tôi cũng xe ngựa tôi đang đi đột nhiên dừng lại, rồi giọng của người đánh xe vang lên:

"Thưa cậu chủ chúng ta đã đến rồi"

Khi nghe tiếng của người đánh ngựa vang lên tôi liền chỉnh sửa lại bộ trang phục, rồi đi xuống xe ngựa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là một tòa cung điện nguy nga, tráng lệ và vô cùng to lớn, trên nóc của lâu đài cắm một lát cờ màu đỏ, với hình ảnh hai con rồng đang bay lên ở hai bên có màu vàng, chính giữa nó có một thanh kiếm cũng là màu vàng, xung quanh cung điện những bức tường cao đến khoảng ba mét, thêm với đó là một cái cổng màu vàng to lớn gần bằng bức tường kia, giọng nói của người đánh ngựa vẫn cứ tiếp tục vang lên:

"Thưa thiếu gia bây giờ tôi phải đi đây, ngày mai tôi sẽ đến đây để đón ngài nếu có việc gì thì ngài cứ cho gọi tôi à"

Khi nghe thấy thế tôi liền nói lại với người đánh xe:

"Ừ, yên tâm nếu có việc gì ta sẽ gọi ngươi mà, bây giờ ngươi hãy đi đi" 

Sau đó thì người đánh xe cũng đi ra khỏi tầm mắt của tôi, một lúc lâu sau thì cái cái được mở ra, từ cánh cổng đó xuất hiện hai người phụ nữ trong rất trẻ tuổi, mặc một bộ đồ như người hầu chạy ra nói với tôi:

"Xin lỗi vì đã bắt ngài chờ đợi, chúng tôi là người hầu ở cái cung điện này, mà ngài tên gì thế"

Khi nghe thấy câu hỏi của người hầu kia thì tôi liền cuối người hơi thấp xuống và trả lời:

"Tôi tên là Phaon van Bryan, là một thành viên của gia tộc Bryan, được hoàng đế mời đến đây để tham gia bữa tiệc sinh nhật của công chúa, đây là tấm thiệp mà hoàng đế đã gửi cho ta ngươi hãy xem đi"

Tiếp sau đó tôi liền lấy từ trong túi quần tôi ra một tấm thiệp mà đưa cho người đứng trước mặt, tiếp đó một người hầu lấy tấm thiệp trong tay tôi mà xem, một lúc sau người hầu đó cũng nói:

"Con dấu này chắc chắn là của hoàng đế nếu vậy thì xin ngài hãy đi theo tôi để nhận phòng"

Sau đó tôi liền đi theo sau hai người hầu kia để nhận phòng, khi đi vào cung điện, thì tôi thấy có nhiều bức tường được điêu khắc rất tỉ mỉ và đầy sống động, cộng thêm với đó là có nhiều đó đắt tiền nhiều thứ mà lần đầu tiên tôi mới thấy, sau đó tôi đi lên tầng trên thì tôi càng thấy nhiều đồ đắt tiền hơn nữa, và được trang trí bằng nhiều nhiều bức tranh đầy tuyệt đẹp khó có thể miêu tả bằng lời, khi tôi vẫn đang ngắm nhìn những thứ mới lạ ở trong đây thì tôi bất chợt nghe hai người hầu trước mặt tôi thì thầm to nhỏ với nhau: 

"Lúc đầu quản gia lại kêu chúng ta đi ra ngoài đón tiếp một thành viên của gia tộc Bryan, lúc đó ta thắc mắc tại sao ông ấy lại kêu chúng ta mà không phải chính ông đó ra đón tiếp? Bây giờ thì ta đã có câu trả lời rồi"

Người hầu còn lại cũng nhảy vào mà nói: 

"Đúng rồi đó, lúc đó ta cứ tưởng ông ấy tin tưởng chúng ta rất lớn mới cho đón tiếp một người quan trọng như vậy, ai ngờ ông ta lại cho chúng ta đón tiếp con trai của tên phản bội kia thật làm cho ta cảm thấy nhục nhã quá đi à, mà không biết tại sao hoàng đế lại mời con của hắn tới nữa?"

Người hầu kia trả lời lại thắc mắc của người hầu còn lại: 

"Chắc chắn là vì cái họ Bryan, dù hắn phản bội nhưng vẫn là một phần của gia tộc, ngươi có biết gia tộc Bryan đang nắm giữ gần như toàn bộ nền kinh tế, và họ kiểm soát gần như toàn bộ binh lính của đế chế này không, vì thế hoàng đế mới phải mời hắn thôi, đúng là mấy đứa chỉ biết dựa hơi vào quyền lực gia tộc, khổ cho chúng ta chỉ là một đám tầm thường"

Không biết hai người hầu kia nói thì thầm kiểu gì mà khiến tôi nghe được hết cuộc trò chuyện nói xấu tôi và cha tôi nữa, làm cho tôi chất giọng hai tay nắm chặt như muốn lao lên dạy dỗ hai người học kia, nhưng một hồi suy nghĩ thì tôi, tôi đã đưa ra quyết định liền lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của họ:

"Này hai ngươi đang cái gì?

Khi nghe thấy giọng tôi hai người cậu ấy không còn thì thầm nữa mà quay xuống nhìn tôi mới một vẻ mặt hoảng sợ, họ nói với giọng đầy ấp úng: 

"Dạ... Chúng tôi chỉ nói về việc trong gia đình của chúng tôi thôi đã không có việc gì đâu, à đúng rồi chúng ta đã đến không người rồi nè, mong ngài sẽ nghĩ sớm để tối nay có sức tham gia sinh nhật, nếu ngài có việc gì hãy gọi tôi nhé bây giờ thì tôi đi đây tạm biệt ngài"

Khi hai người hầu nói xong câu đó hỏi liền cúi đầu chào tôi rồi gấp gáp rời đi, tôi dài một hơi để cho qua chuyện này, nếu đây không phải là hoàng cung thì tôi đã xử hai ả đó rồi, hên là lúc đó mình biết kiềm chế lại, không thì bây giờ đã lớn chuyện rồi, bỏ qua hết tất cả thì bây giờ tôi đang đứng trước phòng của tôi, cánh cửa phòng có màu trắng như tuyết cùng với hai con rồng có một màu vàng lấp lánh, tiếp sau đó tôi không để ý nhiều mà đẩy cửa tiến vào, điều đầu tiên hiện ra trước mắt tôi là một căn phòng rất là rộng, chắc nó còn rộng hơn cả căn phòng ở nhà tôi nữa, tôi cứ cảm giác nó không phải dành cho một người ở thôi nữa mà, bên trong đó có đầy đủ đồ dùng để cho tôi sinh hoạt nữa, và cả một cánh cửa xổ để nhìn ra bên ngoài nữa, sau đó tôi liền nhảy lên giường liền xuất hiện một cảm giác len lỏi cơ thể của tôi, đó chính là cảm giác thoải mái và dễ chịu, sau bao nhiêu thời gian ngồi xe ngựa, không biết vì sao mà tôi tôi mắt tôi dần dần nhắm lại.

[Sao mình lại cảm thấy buồn ngủ thế nhỉ?chắc là vì đường xa đi đến đây thì phải, vậy thì mình nằm một tí rồi tối tham dự sinh nhật vậy]

Nghĩ đến thế thôi liền chìm vào giấc ngủ, nhưng tôi không biết rằng giấc ngủ này chính là khởi nguồn cho số phận bi kịch của tôi sau này

More Chapters